Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

DẠI KHỜ NHÂN ĐÔI

Tôi tự hỏi sao mình khờ dại thế

Khi bên em ngồi kể chuyện năm nào

Mắt nhìn trời chiêm ngắm những vì sao

Nghe sóng nhỏ, rì rào như khẽ hát.


Phút cao hứng tôi ngâm thơ lục bát

Miệng em cười , rất thật lại còn xinh

Chẳng hiểu sao tôi cứ ngỡ men tình

Đã dậy lại làm tim mình bối rối.


Thành thật nhất, tự dưng tôi ướm hỏi:

Nếu thời gian trở lại, có yêu tôi?

Em lắc đầu bẽn lẽn tuổi đôi mươi ,

Và trách cứ: anh ơi khờ dại thế!

Tháng 8 năm 2011, t.thienke

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét