„…Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa
của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân. Tất cả quyền lực nhà nước
thuộc về nhân dân; nhân dân thực hiện quyền lực nhà nước thông qua tổ
chức nhà nước dưới sự lãnh đạo của Đảng.
Quyền lực nhà nước là thống
nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát quyền lực giữa các cơ quan
trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp. Quốc hội
là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao
nhất và là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến, lập pháp; các cơ quan
nhà nước khác do Quốc hội lập ra, có trách nhiệm báo cáo công tác và
chịu sự giám sát tối cao của Quốc hội.
Nhà nước ta không tam quyền phân lập…”
Như vậy sẽ không có nét mới nào
cả. Ngược lại chỉ có củng cố thêm quyền lực cho Nhà nước mà thôi, hay
nói cách khác là quyền lực của đảng cầm quyền.
Một nhà nước được gọi là nhà nước
pháp quyền khi bạo lực của nhà nước cũng phải tuân thủ theo pháp luật.
Trong đó mọi cá nhân, mọi chủ thể và cả nhà nước đều phải thượng tôn
pháp luật. Tất cả đều bình đẳng trước pháp luật. Nhà nước ( chính
quyền) cũng được xem như một pháp nhân. Nhà nước làm sai cũng bị đưa ra
truy tố trước pháp luật. Ba trụ cột chính để quản lý nhà nước là hành
pháp, chấp pháp và tư pháp phải độc lập. Đó cũng là xu hướng chung của
hầu hết các quốc gia.
Vì thế các nước trong hệ thống
CNXH không ở nước nào tồn tại khái niệm Nhà nước pháp quyền chủ nghĩa xã
hội cả, kể cả Trung Quốc, Cu Ba hay Triều Tiên.
Thế mà ngày nay ở Việt Nam
lại có cái khái niệm này. Rất lạ. Nhất là khi người ta cố gắng giải
thích khái niệm nhà nước pháp quyền với quan niệm nhất nguyên, sự lãnh
đạo độc tôn của đảng cầm quyền đối với Tam quyền để hình thành khái niệm
nhà nước pháp quyền CNXH.
Việc ông Tổng bí thư kết luận
như trên làm thất vọng những ai có xu hướng cải cách bộ máy nhà nước
theo xu hướng nhà nước pháp quyền. Ngay ông tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng ( phó
chủ nhiệm văn phòng QH) cũng phải thất vọng kêu lên:
„…Nhà nước pháp quyền không
phải là nhà nước quản lý xã hội bằng pháp luật (muốn quản lý như thế nào
thì cứ đặt ra pháp luật như thế ấy). Một nhà nước như vậy sẽ gần với
nhà nước chuyên quyền hơn là nhà nước pháp quyền. Nhà nước pháp quyền là
nhà nước mà ở đó mọi quyền lực nhà nước đều bị pháp luật chế ước chặt
chẽ, bao gồm cả quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp. Người
dân có thể làm bất cứ điều gì pháp luật không cấm, nhưng Nhà nước dứt
khoát chỉ được làm những gì pháp luật cho phép…“ ( báo Lao Động 14.05.2012, Lạm quyền)
Liệu bao giờ Việt Nam là một nhà nước pháp quyền?
Tác giả gửi Quê choa
Lời bình của BTV trang ABS: Những người thông minh là những người, ngoài việc có khả năng học hỏi,
có khả năng thích nghi với hoàn cảnh mới, những người này còn có khả
năng “học hỏi từ sai lầm”, dù sai lầm đó là của mình hay của những người
xung quanh. Người ta bảo ông ấy nú từ trước tới giờ mà tui không tin, giờ thì tui tin rồi.