Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

NHÀ VĂN NGUYỄN QUANG LẬP: KHÔNG THỂ IM LẶNG!



Không thể im lặng

Nguyễn Quang Lập


Về cú đạp vào mặt người biểu tình có cả vạn người lên tiếng. Mình đã nói rồi vẫn muốn nói thêm nữa.  Nhưng đọc bài viết  của giáo sư Chu Hảo yêu cầu của nhà văn Nguyên Ngọc mình thấy đã quá đủ, không phải nói gì thêm. Gs Chu Hảo đã rất đúng khi ông nỏi : “Nó hết sức nguy hiểm ở chỗ, đây không chỉ là hành động vi phạm pháp luật và vô đạo đức; mà còn là một hành vi phản động về mặt chính trị: nó công khai đàn áp những người yêu nước, công khai biểu thị thái độ thù địch đối với những người kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước chống lại âm mưu bá quyền độc chiếm Biển Đông của các thế lực phản động Trung Quốc. Nó hết sức nguy hiểm là bởi vì, nếu chúng ta không kiên quyết ngăn chặn thì lực lượng an ninh vẫn tự khẳng định là “vì dân, của dân” sẽ trở thành lực lượng đàn áp nhân dân một cách thô bạo. Sự đàn áp này khêu ngòi và kích động các hành động bạo lực, có nguy cơ gây mất ổn định chính trị-xã hội vào đúng lúc, hơn bao giờ hêt, chúng ta cần sự ổn định chính trị và đồng thuận xã hội để bảo vệ và phát triển đât nước trong tình hình nóng bỏng hiện nay.”


Nói đến thế mà người ta vẫn” im lặng đáng sợ” thì thử hỏi nói thêm để làm gì? Bó tay chấm com rồi.


 Đau nhất là  sự “im lặng đáng sợ” của  báo chí nước nhà. Vì sao mà im lặng, có gì đâu mà im lặng? Chả phải bao nhiêu lần báo chí đồng thanh cất tiếng về những hành động phạm pháp của công an đó sao?  Bao nhiêu lần báo chí im lặng trước  những gì cần phải lên tiếng, mình đều cố tìm những lý do để thông cảm. Nhưng lần này thì không hiểu nổi. Nếu lần này mà báo chí không lên tiếng thì không được, không thể được. Im lặng lần này chẳng những chúng ta đang tự tố cáo  báo chí nước này không phải của dân, sinh ra không vì lợi ích của dân. Ok, cứ cho là vậy đi. Nhưng sự im lặng lần này chúng ta cũng đang tự tố cáo báo chí không phải của Đảng, càng không phải lực lượng truyền thông bảo vệ chế độ. Người mới vào nghề báo nửa ngày cũng thừa biết việc trấn áp, khủng bố biểu tình vừa qua chính là đang đẩy chế độ ta đến bờ vực thẳm. Biết như vậy mà im lặng là tại làm sao? Nói thật nhé: đó là sự  im  lặng của cơ hội.


Để rồi xem, nếu chế độ này chẳng may sập tiệm thì báo chí nước nhà lại chẳng đồng thanh ca ngợi chế độ mới, ra sức khai quật chế độ cũ để mà chửi bới. 


Mình nói cấm có sai.


Ai cũng vì miếng cơm manh áo, vì sinh mệnh chính trị mà buộc phải im lặng. Nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó. Không biết giới hạn của nó ở đâu hoặc là kẻ vô tri hoặc là người khiếp nhược. Cả hai loại người đó đều dễ thông cảm. Sợ nhất là lũ cơ hội.


P/s: Chả cần giấu diếm, Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản ấn phẩm có hình đường lưỡi bò rất duyên dáng (hình như là sách dạy tiếng Trung thì phải). Đấy nhé, mọi người cứ hỏi nội gián ở đâu! (Theo Hồ Huy)



Nguồn: Quê Choa-blog.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét