Lê Phú Khải
Posted on
Thứ tư, ngày 05 tháng chín năm 2012
by
Bà Đầm xòe
"Người
ta bắt bầu Kiên để chống tham nhũng, để chỉnh đốn và củng cố Đảng.
Nhưng nếu truy đến cùng, nguyên nhân của tham nhũng chính là một xã hội
không có kỷ cương, pháp luật. Quyền lực của người có chức vụ cao đứng
trên pháp luật. Đảng cũng đứng trên pháp luật. Vì thế, càng củng cố Đảng
thì tham nhũng càng nhiều. Không có tam quyền phân lập, báo chí tự do,
Quốc hội do dân bầu… thì nói chuyện chống tham nhũng chỉ là nói cho vui
mà thôi. Vì thực tế cho thấy nhỡn tiền, Đảng càng chống tham nhũng thì
tham nhũng càng phát triển. Quyền lực không hạn chế, vẫn còn đó các
nhóm lợi ích thì bắt bầu Kiên này lại có bầu Kiên khác xuất hiện mà thôi !".
Bầu
Kiên bị bắt để chống tham nhũng, chấn chỉnh Đảng… lùm xùm dư luận, làm
cho tôi liên tưởng đến bi kịch “Ơ-đíp làm vua” của Xô-Phốc (429 TCN) từ
mấy nghìn năm trước. Marx sinh thời rất hâm mộ Xô-Phốc. Có lần, con gái
Marx hỏi : Cha thích những tác phẩm nào nhất? Marx kể ra ba người,
Xô-Phốc, Sếch-pia và Gớt.
“Ơ-đíp
làm vua” là vở bi kịch bất hủ dựa theo truyền thuyết Hy Lạp. Ở một quốc
gia nọ có một ông vua sinh hạ được một hoàng tử. Một hôm, nhà tiên tri
đến bảo vua rằng, đứa bé này sẽ giết cha và lấy mẹ (!). Vua sợ quá, bèn
sai người tâm phúc đem đứa bé lên núi giết đi. Nhưng người được vua sai
thấy đứa bé kháu khỉnh dễ thương nên không nỡ giết mà vứt vào một hang
đá trên núi rồi ra về. Một ông thầy tu ở nước bên cạnh đi hái thuốc,
thấy đứa bé mặt mũi khôi ngô liền nhặt về nước mình và đem cho nhà vua
không có con trai. Nhà vua nhận đứa bé giấu trong cung cấm và tuyên bố
nó là con đẻ của mình. Đứa bé lớn lên khôi ngô tuấn tú, thông minh khác
thường. Một hôm có nhà tiên tri đến bảo nó rằng : Mi sẽ là kẻ giết cha
lấy mẹ ! Sợ quá, cậu ta bỏ cung cấm và trốn sang nước bên cạnh. Ông vua
nước bên cạnh vốn là cha đẻ của người thanh niên tuấn tú này, từ khi
“giết” con mình đã suy nghĩ và lâm bệnh. Vua bỏ ngai vàng và đi theo một
đảng cướp.
Trên
đường sang nước láng giềng, cậu thanh niên tuấn tú nọ đã đánh nhau với
đảng cướp và giết ngay chính cha đẻ của mình. Theo tục lệ của nước này,
nếu ai phá được đảng cướp, cứu được dân thì sẽ được lên làm vua và lấy
hoàng hậu. Thế là Ơ-đíp, tên cậu con trai tuấn tú đã lấy hoàng hậu, tức
mẹ đẻ của mình và trở thành vua Ơ-đíp.
Sau
khi Ơ-đíp lên làm vua thì một nạn dịch khủng khiếp xảy ra trong nước
không sao dập tắt được. Một hôm có nhà tiên tri bảo với nhà vua rằng, ở
quốc gia này có kẻ loạn luân, giết cha lấy mẹ. Nếu không tìm ra được thủ
phạm thì nạn dịch sẽ giết cả bàn dân thiên hạ !
Là
một ông vua sáng suốt, quả cảm và thương dân, Ơ-đíp đã lập một chuyên
án để quyết tìm ra thủ phạm đã giết cha, lấy mẹ trong quốc gia của mình,
để cứu muôn dân. Nhưng bi thảm thay, càng lần theo đầu mối từ trong
cung vua ra đến nước láng giềng, Ơ-đíp càng ngày càng nhận ra thủ phạm
lại chính là mình. Nhưng quyết tâm dập tắt nạn dịch để cứu vớt đất nước,
Ơ-đíp đã lập ra một phiên tòa tại chính cung đình để xử chính mình.
Nhà vua đã rời bỏ ngai vàng… đi lang thang như một kẻ hành khất. Nạn
dịch đã được dập tắt. Vở bi kịch bắt đầu từ lúc nhà vua lập ban chuyên
án… để lần ra thủ phạm. Viết “Ơ-đíp làm vua”, Xô-phốc đã ngợi ca lý trí
của con người. Và ngay lúc ra đời, “Ơ-đíp làm vua” đã trở thành vở bi
kịch bất hủ, một trong những tác phẩm văn học vĩ đại nhất của loài
người, sánh với Hăm-lét của Sếch-pia, Phao-tơ của Gớt…
Nạn
tham nhũng ở nước ta hiện nay “nhìn đâu cũng thấy, sờ đâu cũng có”, bất
cứ làm một việc gì cũng phải có tiền để mua, để hối lộ; đến người bệnh
cũng phải dúi tiền cho y tá mới khỏi khỏi bị tiêm đau; xin con vào
trường học để được giáo dục cũng phải lót tiền cho thầy cô có chữ… thì
nhân cách con người Việt Nam đã xuống đến độ Âm mất rồi. Người ta bắt
bầu Kiên để chống tham nhũng, để chỉnh đốn và củng cố Đảng. Nhưng nếu
truy đến cùng, nguyên nhân của tham nhũng chính là một xã hội không có
kỷ cương, pháp luật. Quyền lực của người có chức vụ cao đứng trên pháp
luật. Đảng cũng đứng trên pháp luật. Vì thế, càng củng cố Đảng thì tham
nhũng càng nhiều. Không có tam quyền phân lập, báo chí tự do, Quốc hội
do dân bầu… thì nói chuyện chống tham nhũng chỉ là nói cho vui mà thôi.
Vì thực tế cho thấy nhỡn tiền, Đảng càng chống tham nhũng thì tham nhũng
càng phát triển. Quyền lực không hạn chế, vẫn còn đó các nhóm lợi ích
thì bắt bầu Kiên này lại có bầu Kiên khác xuất hiện mà thôi !
Liệu
những người cộng sản Việt Nam có dám lập một Tòa án như Ơ-đíp 2000 năm
trước để tìm ra đích danh thủ phạm của quốc nạn tham nhũng hiện nay để
cứu đất nước, để tìm lối thoát cho Đảng hay không ?
Xin kính hỏi ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ?
LPK – 9/2012.